hạnh phúc
22年04月11日chúng ta có thể sống như những đứa trẻ không biết tới ngày mai không? bao giờ thì mới đủ, bao giờ thì những nỗ lực và hy sinh của ta mới đến tới bến đò cuối cùng?
tại sao một thứ đơn giản là như là hạnh phúc lại xa vời vợi, không thể nào với được như vậy.
mãi mãi tắc trong cái cảnh luân hồi nghiệp chướng. liên tục gây nghiệp, liên tục bị tắc trong cái vòng sinh tử không bao giờ dừng nổi này.
em có biết anh yêu em nhường nào không. tất cả những thứ của cải vật chất, tất cả những thứ ràng buộc này đều có thể được thay thế,
tất cả những con người trong cuộc sống này của anh đều có thể được thay thế, nghề nghiệp, công việc, sự nghiệp của anh cũng có thể được thay thế.
nhưng em là gia đình của anh, và gia đình không thể nào được thay thế.
em à, cuộc sống của chúng ta ngắn ngủi lắm. hãy giữ gìn lấy cái hạnh phúc nhỏ bé này, khi tất cả chúng ta vẫn còn có thể hát, vẫn có thể cười, vẫn có thể nắm chặt lấy cái cuộc sống nhỏ bé và mỏng manh này.
vì một ngày tất cả những thứ đau khổ của cuộc đời này sẽ đến, và không còn một ai nữa sẽ giữ lại chúng đứng yên.
em à, em sẽ nhận ra tất cả mọi thứ thật tuyệt đẹp và ngắn ngủi ra sao, và em sẽ nhận ra rằng điều duy nhất cái giống vật đầy giới hạn - con người - điều duy nhất chúng ta có thể làm trong cái sự tồn tại giới hạn này - là sống bằng đầy tình yêu, sống bằng đầy lòng từ bi, sống bằng đầy lòng trắc ẩn.
trên đời này, không có điều gì đáng tốn hơi thở của chúng ta, đáng tốn thời gian của chúng ta cả, ngoài bản thân chúng ta, và những người thân, những người ta yêu thương và cần chăm sóc.